Sợ hãi là một trong những cảm xúc nguyên thủy nhất của con người. Từ bóng tối của những hang động cổ xưa đến ánh sáng kỹ thuật số của các rạp chiếu phim hiện đại, con người luôn bị thu hút bởi nỗi sợ hãi—miễn là nó mang lại cảm giác an toàn.
Phim kinh dị tận dụng sức hút kỳ lạ này. Chúng mô phỏng mối nguy hiểm trong khi vẫn bảo vệ chúng ta về mặt thể chất, khiến não bộ chúng ta tràn ngập adrenaline mà không phải chịu hậu quả thực tế.
Nhưng chính xác thì những bộ phim này khiến trái tim chúng ta đập rộn ràng và lòng bàn tay chúng ta toát mồ hôi như thế nào? Câu trả lời nằm ở sự kết hợp độc đáo giữa tâm lý học, thiết kế âm thanh, kể chuyện và thao tác hình ảnh.
Một trong những công cụ nổi tiếng nhất trong phim kinh dị là "jump scare". Đó là khoảnh khắc đột ngột phá vỡ sự im lặng bằng một tiếng động lớn và hình ảnh gây sốc. Mặc dù một số nhà phê bình gọi chúng là những chiêu trò rẻ tiền, nhưng jump scare lại cực kỳ hiệu quả dưới góc nhìn thần kinh học. Khi chúng ta giật mình, hạch hạnh nhân - phần não xử lý nỗi sợ hãi - hoạt động quá mức.
Điều này kích hoạt sự tăng vọt adrenaline, làm tim đập nhanh hơn, và thậm chí gây ra phản ứng cứng đờ ngắn ngủi. Nhưng những màn jump scares hay nhất không phải là ngẫu nhiên. Các đạo diễn phim kinh dị chuyên nghiệp xây dựng sự căng thẳng trước - sử dụng sự im lặng, chuyển động máy quay chậm hoặc ánh sáng mờ - để ru người xem vào cảm giác bình tĩnh giả tạo trước khi gây sốc.
Phim kinh dị tuyệt vời không chỉ dựa vào những bất ngờ đột ngột. Nó xây dựng một cảm giác lo lắng âm ỉ - thứ thường được gọi là "bầu không khí". Điều này bao gồm mọi thứ, từ ánh sáng kỳ quái và âm nhạc rùng rợn đến bối cảnh hoang vắng và các nhân vật bị cô lập. Bầu không khí chạm đến nỗi sợ hãi tiềm thức của chúng ta về những điều chưa biết, khiến chúng ta cảm thấy có điều gì đó không ổn, ngay cả khi chưa có gì xảy ra.
Những bộ phim như Hereditary và The Witch đã khéo léo tạo ra nỗi sợ hãi âm ỉ. Người xem cảm thấy một cảm giác diệt vong đang đến gần, ngay cả khi không có quái vật nào xuất hiện. Nỗi sợ hãi này thiên về tâm lý hơn là thể chất—và nó thường kéo dài rất lâu sau khi phần giới thiệu kết thúc.
Âm thanh là một trong những công cụ mạnh mẽ nhưng bị đánh giá thấp nhất trong làm phim kinh dị. Những tiếng rít chói tai, tiếng ầm ầm sâu thẳm, hay sự im lặng đột ngột đều có thể thao túng trạng thái cảm xúc của chúng ta. Trong phim kinh dị, âm thanh thường bị bóp méo—với tiếng thở không tự nhiên, âm thanh bị đảo ngược hoặc nhạc cụ được chơi không đúng cách.
Những tín hiệu này bỏ qua logic và nói trực tiếp với bản năng của chúng ta, khiến chúng ta cảm thấy khó chịu mà không hiểu tại sao. Đó là lý do tại sao nhiều cảnh kinh dị trở nên đáng sợ hơn nhiều khi xem có âm thanh so với khi không có âm thanh.
Thể loại kinh dị đầy rẫy những hình ảnh gây khó chịu: những hình ảnh méo mó, chuyển động không tự nhiên, hoặc ma-nơ-canh quá chân thực. Những thủ thuật thị giác này thường khai thác cái mà các nhà tâm lý học gọi là thung lũng kỳ lạ - cảm giác khó chịu mà chúng ta cảm thấy khi một thứ gì đó gần giống con người nhưng lại không hoàn toàn đúng. Các đạo diễn phim kinh dị đã tận dụng điều này một cách hiệu quả, tạo ra những nhân vật và quái vật vừa quen thuộc vừa đáng sợ.
Ngoài những nỗi sợ hãi về thể xác, một số bộ phim kinh dị ám ảnh nhất còn khám phá những nỗi sợ hãi nội tâm - như tội lỗi, đau buồn, điên loạn, hoặc cô lập. Những chủ đề này kết nối với người xem ở cấp độ cá nhân và thường dẫn đến tác động cảm xúc lâu dài hơn.
Phim kinh dị đạt hiệu quả tốt nhất khi khán giả quan tâm đến các nhân vật. Nếu chúng ta cảm thấy kết nối về mặt cảm xúc với nhân vật chính, mọi mối đe dọa đều trở nên cá nhân hơn. Những bộ phim kinh dị hay thường bắt đầu bằng việc cho thấy những người bình thường trong bối cảnh đời thường trước khi đưa ra nguy hiểm. Sự tương phản này làm cho nỗi sợ hãi trở nên chân thực hơn.
Giống như một bản nhạc, phim kinh dị phụ thuộc vào nhịp điệu. Các đạo diễn thường sử dụng nhịp độ chậm để kéo dài sự căng thẳng cho đến khi nó trở nên không thể chịu đựng được. Sau đó, họ đưa ra một sự giải tỏa ngắn ngủi - thông qua một cảnh hù dọa hoặc một cú ngoặt. Đường cong cảm xúc lên xuống này khiến người xem bị cuốn hút và hồi hộp. Nhịp độ chậm có thể phá hỏng một bộ phim kinh dị, trong khi thời điểm chuyên nghiệp có thể khiến nó trở nên khó quên.
Phim kinh dị không phải là một thể loại phù hợp với tất cả. Một số người thích phim kinh dị siêu nhiên, trong khi những người khác bị thu hút bởi phim giật gân tâm lý hoặc các phim về quái vật. Phim kinh dị chém giết mang đến cảm giác hồi hộp nhanh, trong khi phim kinh dị chậm lại dựa trên sự khó chịu tinh tế. Sự đa dạng này cho phép khán giả khám phá những nỗi sợ hãi khác nhau - từ chứng sợ không gian hẹp và hoang tưởng đến sự phản bội và bất lực.
Hiểu rõ thể loại phim kinh dị yêu thích của bạn có thể giúp bạn tìm thấy những bộ phim thực sự khiến trái tim bạn loạn nhịp. Điều này cũng cho thấy sự phong phú của thể loại này, một thể loại không ngừng phát triển và gây bất ngờ.
Mặc dù sợ hãi, nhiều khán giả vẫn xem đi xem lại phim kinh dị. Một số người thích cảm giác hồi hộp, trong khi những người khác lại yêu thích cốt truyện và hình ảnh sáng tạo. Về mặt tâm lý, phim kinh dị có thể mang đến một dạng sợ hãi được kiểm soát, giúp chúng ta cảm thấy dũng cảm hơn hoặc sống động hơn. Xem phim kinh dị cùng người khác thậm chí có thể thúc đẩy sự gắn kết thông qua những trải nghiệm cảm xúc chung.
Có phải là sự im lặng kỳ lạ trước một cú hù dọa bất ngờ? Sự ập đến chậm rãi của một mối đe dọa vô hình? Hay một câu chuyện phản ánh nỗi sợ hãi tiềm ẩn của chính bạn? Phim kinh dị ảnh hưởng đến mỗi chúng ta theo những cách khác nhau. Hãy chia sẻ thể loại phim kinh dị nào thực sự khiến bạn rùng mình—và lý do tại sao bạn cứ muốn xem lại. Hãy cùng nhau khám phá nỗi sợ hãi!