Một số cảnh kịch khó quên nhất không phải là khi nhân vật rơi vào lưới tình hay chiến thắng trong những trận chiến mà chính là những khoảnh khắc tất cả sụp đổ. Bí mật được phơi bày. Sự phản bội biến bạn bè thành kẻ thù.
Chính những yếu tố ấy là động cơ khiến khán giả không thể rời mắt. Và ở trung tâm của tất cả? Xung đột. Nếu thiếu nó, một câu chuyện thường trở nên nhạt nhòa.
Trong sân khấu, “tranh luận” không chỉ đơn giản là việc nhân vật cãi vã hay gào thét. Đó là sự căng thẳng—giữa mục tiêu, giá trị, cảm xúc hay lựa chọn. Khi các nhân vật muốn những điều khác nhau, hoặc bị buộc phải chọn giữa những điều bất khả thi, xung đột được sinh ra.
Có bốn dạng xung đột kịch tính chủ yếu:
• Nhân vật đối đầu nhân vật – Dạng phổ biến nhất, chẳng hạn như hai anh em tranh giành ngai vàng.
• Nhân vật đối đầu chính mình – Những giằng xé nội tâm thường mang đến sức nặng cảm xúc mạnh mẽ.
• Nhân vật đối đầu xã hội – Khi một cá nhân chống lại bất công hay áp lực xã hội.
• Nhân vật đối đầu số phận/thiên nhiên – Những thế lực vượt ngoài kiểm soát, thử thách ý chí con người.
Xung đột quan trọng vì nó buộc nhân vật phải thay đổi hoặc bộc lộ bản chất thật của mình. Đó mới chính là điều làm cho câu chuyện trở nên ý nghĩa—không chỉ là chuyện gì xảy ra, mà là chuyện đó tác động thế nào đến những con người trong câu chuyện.
Cấu trúc ba hồi kinh điển của kịch được nuôi dưỡng bởi xung đột:
Hồi Một: Giới thiệu với sự căng thẳng ngấm ngầm
Khán giả làm quen với nhân vật và mong muốn của họ. Xung đột có thể chưa lộ rõ, nhưng những dấu hiệu bắt đầu xuất hiện. Ví dụ: cha mẹ muốn con tiếp quản việc kinh doanh gia đình, trong khi đứa con lại mơ ước trở thành nhạc sĩ.
Hồi Hai: Xung đột dâng cao và biến chứng
Đây là lúc mọi thứ trở nên căng thẳng. Hai mong muốn bắt đầu va chạm trực diện. Có thể đứa con nói dối về việc theo học nhạc viện, hoặc cha mẹ tìm cách phá hỏng buổi thử giọng.
Hồi Ba: Cao trào và sự biến đổi
Cuối cùng, điều gì đó vỡ tung. Hoặc vấn đề được giải quyết, hoặc nó hủy hoại mối quan hệ. Dù kết cục thế nào, các nhân vật đều đã thay đổi. Nếu thiếu đường cong căng thẳng tăng dần này, câu chuyện sẽ chẳng có trọng lượng cảm xúc. Chính sức ép của xung đột mới làm bật ra sự thật.
Một sai lầm thường thấy ở những người viết mới là nghĩ rằng mọi cuộc tranh luận đều phải ồn ào. Nhưng đôi khi, chính những cảnh lặng lẽ lại mang sức nặng khủng khiếp.
Hãy hình dung hai người bạn thân cùng ăn tối, tránh nhìn nhau, cả hai đều biết một người đã giấu kín một bí mật tàn khốc. Không ai gào thét. Không ai bỏ đi. Nhưng sự căng thẳng ngột ngạt và đó cũng chính là xung đột.
Điều khiến xung đột trở nên mạnh mẽ không nằm ở hình thức bên ngoài, mà ở độ sâu ẩn bên trong. Một ánh nhìn, một khoảng lặng, hay một câu bỏ ngỏ đôi khi còn có sức nặng hơn cả một cuộc cãi vã nảy lửa.
Xung đột cũng là một trong những cách hiệu quả nhất để phơi bày bản chất nhân vật.
Ví dụ:
• Một kẻ ích kỷ có thể phản bội ai đó trong một cuộc tranh cãi để bảo vệ bản thân.
• Một người trung thành có thể hy sinh ước mơ vì người mình yêu.
• Một kẻ kiêu hãnh có thể từ chối xin lỗi, ngay cả khi họ sai.
Những phản ứng này định hình cảm nhận của khán giả về từng nhân vật. Xung đột giống như một tấm gương—nó không tạo ra tính cách, nhưng nó phơi bày cái vốn đã tồn tại.
Dù bạn đang viết kịch hay chỉ đơn giản là thưởng thức, đừng né tránh sự căng thẳng. Một câu chuyện nơi mọi người đều đồng thuận có thể đem lại cảm giác yên bình, nhưng sẽ chẳng bao giờ có sức sống. Chính sự khó chịu, bất đồng, ma sát mới thổi hồn vào kịch tính.
Vì thế, lần tới khi bạn thấy một nhân vật bị đẩy đến tận cùng, hãy tự hỏi: Sự căng thẳng này bộc lộ điều gì? Đó mới chính là nơi câu chuyện thật sự bắt đầu. Khoảnh khắc kịch tính nào dựa trên xung đột khiến bạn ấn tượng nhất? Hãy cùng bàn luận nhé.