Bạn đã bao giờ nhận ra âm nhạc trong một bộ phim có thể khiến bạn thấy phấn khích, sợ hãi hay buồn bã—ngay cả trước khi có bất cứ điều gì diễn ra trên màn ảnh?
Nhạc phim là một trong những công cụ mạnh mẽ nhất để dẫn dắt cảm xúc và xây dựng bầu không khí. Hôm nay, hãy cùng khám phá cách các nhà soạn nhạc sử dụng âm nhạc để định hình cảm xúc của chúng ta, với ví dụ từ Interstellar và Jaws.
Âm nhạc trong phim tác động ở tầng tiềm thức. Ngay cả khi ta không nhận ra, nhạc nền vẫn ảnh hưởng đến cách ta diễn giải cảnh phim. Một giai điệu êm dịu có thể khiến khoảnh khắc tĩnh lặng trở nên thanh bình; một nốt nhạc đột ngột, sắc bén có thể khơi dậy căng thẳng hay nỗi sợ. Âm nhạc thiết lập tông cảm xúc và chuẩn bị cho chúng ta điều sắp đến, thường là trước cả khi hình ảnh xuất hiện.
Bản nhạc phim của Hans Zimmer cho Interstellar là một kiệt tác kể chuyện bằng âm thanh đầy cảm xúc. Sử dụng đàn organ, dàn dây và âm thanh điện tử, phần nhạc khắc họa cảm giác bao la, huyền bí, phù hợp với chủ đề khám phá không gian. Những giai điệu chậm rãi, lặp lại gợi sự ngưỡng mộ và kinh ngạc, trong khi các đoạn cao trào bất ngờ nhấn mạnh sự nguy hiểm hoặc khẩn cấp. Âm nhạc này khiến khán giả cảm nhận rõ sự mênh mông của vũ trụ và sức nặng cảm xúc trong hành trình của các nhân vật.
Hai nốt nhạc mang tính biểu tượng của John Williams trong Jaws là ví dụ hoàn hảo cho việc âm nhạc tối giản vẫn có thể tạo nên sự hồi hộp tột độ. Hai nốt ấy mô phỏng chuyển động tiếp cận của cá mập, dần lớn hơn và nhanh hơn khi nguy hiểm đến gần. Giai điệu này kích hoạt sự lo âu và mong chờ, ngay cả khi cá mập chưa xuất hiện. Sự kết hợp giữa im lặng và những bùng nổ âm thanh đột ngột giữ khán giả trong tình trạng căng thẳng, chứng minh rằng “âm thanh không nghe thấy” có thể đáng sợ chẳng kém những gì ta nhìn thấy.
Các nghiên cứu cho thấy âm nhạc có thể tác động đến nhịp tim, hơi thở và thậm chí cả nhiệt độ cơ thể. Ví dụ, nhạc căng thẳng với hợp âm chói tai hoặc nhịp điệu bất thường có thể làm tăng nhịp tim và khơi gợi cảm giác lo âu. Ngược lại, nhạc êm dịu, hài hòa có thể làm chậm nhịp thở và mang lại sự thư giãn. Điều này lý giải vì sao nhạc phim thường được thiết kế cẩn thận để đồng điệu với dòng chảy cảm xúc của câu chuyện.
Các nhà soạn nhạc vận dụng nhiều kỹ thuật khác nhau để tác động đến khán giả:
• Nhịp điệu và tiết tấu: Nhanh gợi sự phấn khích hoặc căng thẳng; chậm gợi sự buồn bã hay bình thản.
• Hòa âm và nghịch âm: Hòa âm tạo cảm giác dễ chịu; âm nghịch mang lại sự căng thẳng.
• Nhạc cụ: Mỗi nhạc cụ khơi gợi một cảm xúc riêng—dàn dây gắn với nỗi buồn, kèn đồng gắn với sức mạnh, nhạc điện tử gắn với sự bí ẩn.
• Motif: Chủ đề lặp lại gắn liền với nhân vật hay ý tưởng, làm sâu sắc thêm tác động cảm xúc.
Đôi khi, những gì không nghe thấy lại quan trọng chẳng kém những gì ta nghe thấy. Sự im lặng hoặc lớp âm thanh tối giản có thể tạo cảm giác mong chờ và tập trung sự chú ý. Trong phim kinh dị hay phim giật gân, những khoảnh khắc không có nhạc khiến khi âm thanh hoặc giai điệu vang lên đột ngột trở nên choáng ngợp và gây sốc hơn. Việc sử dụng “khoảng trống âm thanh” này làm tăng mạnh phản ứng cảm xúc.
Nhạc phim không chỉ là âm thanh nền mà nó là người dẫn dắt cảm xúc. Âm nhạc giúp kể chuyện, bộc lộ cảm xúc thầm kín của nhân vật và định hình trải nghiệm của khán giả. Không có âm nhạc, nhiều cảnh phim sẽ mất đi chiều sâu và sức mạnh cảm xúc.
Lần tới khi xem phim, hãy chú ý đến âm nhạc. Hãy nhận ra nó thay đổi cảm xúc của bạn như thế nào, và cách sự im lặng hay âm thanh bất ngờ tạo nên cao trào. Hiểu được nhạc phim sẽ giúp bạn trân trọng điện ảnh như một trải nghiệm cảm giác toàn diện.
Bạn đã bao giờ ngạc nhiên vì âm nhạc khiến một cảnh phim trở nên mạnh mẽ hay đáng sợ hơn chưa? Nhạc phim nào để lại ấn tượng sâu sắc với bạn? Hãy chia sẻ những bản nhạc yêu thích và khoảnh khắc của mình—cùng nhau khám phá phép màu của nhạc phim!