Khi xem một bộ phim, bạn đã bao giờ ngạc nhiên bởi âm thanh nghe thật đến mức khó tin? Từ tiếng bước chân, tiếng mưa rơi, cho đến tiếng sột soạt khẽ khàng của quần áo — tất cả như kéo ta chìm sâu hơn vào câu chuyện.
Nhưng bạn có từng tự hỏi: các nhà làm phim đã tạo nên những âm thanh sống động ấy như thế nào? Hôm nay, hãy cùng khám phá bí mật phía sau âm thanh điện ảnh và vì sao chúng lại chân thực đến vậy.
Hiệu ứng âm thanh, hay còn gọi là SFX, là những âm thanh được ghi âm hoặc tạo ra để bổ trợ cho trải nghiệm hình ảnh trong phim. Chúng bao gồm mọi thứ, từ tiếng nổ, tiếng động cơ xe hơi cho đến tiếng chim hót hay tiếng cửa kẽo kẹt. Một số âm thanh được ghi trực tiếp tại bối cảnh, trong khi nhiều âm khác được tạo hoặc chỉnh sửa trong phòng thu. Mục tiêu là ghép âm thanh khớp hoàn hảo với hình ảnh, khiến cảnh phim trở nên thuyết phục và cuốn hút.
Foley là một dạng đặc biệt của hiệu ứng âm thanh, được tạo ra bởi các nghệ sĩ mô phỏng lại những âm thanh thường ngày khớp với chuyển động trong phim. Ví dụ: tiếng bước chân trên nhiều bề mặt, tiếng ly chạm nhau, hay tiếng vải áo sột soạt. Các nghệ sĩ Foley sử dụng nhiều đạo cụ và bề mặt khác nhau để tái tạo chính xác những âm thanh này. Cách làm thủ công ấy bổ sung một lớp chân thực mà âm thanh thu trực tiếp tại hiện trường thường không thể đem lại.
Nhạc nền, hay BGM, tạo bầu không khí và nâng đỡ cảm xúc cho câu chuyện. Nó có thể tạo kịch tính, khắc họa lãng mạn hay đem lại niềm vui. Các nhà soạn nhạc làm việc sát sao với đạo diễn để sáng tác nhạc phù hợp với nhịp điệu và sắc thái của phim. Khác với hiệu ứng âm thanh, BGM thường được sáng tác riêng cho phim và căn chỉnh kỹ lưỡng để tăng trải nghiệm cảm xúc của người xem.
Quá trình sản xuất âm thanh bắt đầu từ rất sớm, thậm chí ngay trong lúc đọc kịch bản. Trong quá trình quay, một số âm thanh được thu trực tiếp, nhưng phần lớn được bổ sung sau đó trong khâu hậu kỳ. Các nhà thiết kế và phối âm trộn lẫn thoại, SFX, Foley và BGM để tạo nên một không gian âm thanh cân bằng và sinh động. Họ điều chỉnh âm lượng, hướng phát và thêm các hiệu ứng như vang vọng hoặc dội âm để khiến âm thanh trở nên tự nhiên, đặt khán giả “bên trong” cảnh phim.
Điều thú vị là âm thanh trong phim thường được tăng cường hoặc cường điệu hóa để trở nên sống động hơn. Ví dụ: tiếng bước chân có thể được làm lớn và rõ ràng hơn để gây chú ý, hay tiếng cửa đóng có thể được làm trầm và nặng hơn để tạo bầu không khí. Sự khuếch đại có chọn lọc này giúp định hướng sự tập trung và cảm xúc của người xem, biến trải nghiệm trở nên hấp dẫn hơn so với âm thanh hỗn tạp và mờ nhạt ngoài đời thực.
Các chuyên gia nhấn mạnh rằng thiết kế âm thanh xuất sắc là loại “vô hình” — nó nâng đỡ câu chuyện mà không khiến khán giả phân tâm. Theo nhà thiết kế âm thanh Ben Burtt: “Âm thanh điện ảnh hay nhất là những âm thanh mà bạn không nhận ra một cách có ý thức, nhưng lại khiến thế giới phim trở nên sống động và đáng tin”. Chính sự tinh tế ấy đã biến những tiếng động đơn giản thành công cụ kể chuyện đầy sức mạnh.
Hiểu được cách hiệu ứng âm thanh, Foley và nhạc nền phối hợp cùng nhau giúp ta thêm trân trọng sự phức tạp của quá trình làm phim. Điều này cho thấy âm thanh không chỉ là chi tiết kỹ thuật, mà còn là nghệ thuật sáng tạo định hình mối kết nối cảm xúc của chúng ta với bộ phim. Lần tới khi xem một bộ phim, hãy thử chú ý đến âm thanh — bạn có thể sẽ phát hiện ra một lớp “phép màu” hoàn toàn mới.
Bạn đã bao giờ xúc động hay bất ngờ bởi một âm thanh trong phim? Hiệu ứng hay giai điệu nào khiến bạn nhớ mãi? Hãy chia sẻ trải nghiệm của bạn và cùng nhau tôn vinh nghệ thuật thầm lặng nhưng kỳ diệu của âm thanh điện ảnh!