Âm nhạc luôn gắn liền với cảm xúc, sự sáng tạo và biểu đạt, nhưng còn một tầng ý nghĩa khác ẩn dưới bề mặt—đó là toán học.
Dù bạn đang nghe một bản giao hưởng cổ điển hay một ca khúc pop yêu thích, luôn có một cấu trúc toán học bí mật nằm sau mỗi nốt nhạc. Hòa âm, nhịp điệu và kết cấu âm nhạc đều tuân theo những mô hình toán học cụ thể, định hình cách chúng ta cảm nhận âm thanh. Nhưng chính xác thì toán học ảnh hưởng thế nào đến âm nhạc mà ta nghe hằng ngày? Hãy cùng khám phá mối quan hệ đầy mê hoặc giữa toán học và hòa âm.
Ở trung tâm của âm nhạc là tần số — tức tốc độ dao động của sóng âm. Mỗi nốt nhạc được tạo ra bởi một tần số nhất định, và các tần số này tương tác với nhau theo những cách đặc biệt để tạo nên hòa âm. Nói đơn giản, hòa âm là sự sắp xếp các âm thanh sao cho dễ nghe, và điều này phụ thuộc hoàn toàn vào cách các tần số liên hệ với nhau.
Hòa âm được xây dựng từ quãng — khoảng cách cao độ giữa hai nốt nhạc. Những quãng này thường được biểu thị bằng các tỷ lệ toán học đơn giản. Ví dụ, quãng năm đúng, một trong những quãng nghe hài hòa nhất, tuân theo tỷ lệ 3:2. Khi hai nốt có tỷ lệ này vang lên cùng lúc, âm thanh tạo ra sẽ cân bằng và dễ chịu.
Thang âm là nơi toán học đóng vai trò vô cùng quan trọng. Hầu hết âm nhạc đều dựa trên các thang âm — tức dãy nốt được sắp xếp tăng dần hoặc giảm dần. Thang âm trưởng, một trong những thang âm phổ biến nhất, được cấu trúc từ các bước nhảy dựa trên quãng và tỷ lệ tần số.
Trong hệ thống bình quân luật 12 cung của âm nhạc phương Tây, một quãng tám được chia thành 12 bước bằng nhau, mỗi bước tương ứng với nửa cung.
Tỷ lệ giữa hai nốt cách nhau một nửa cung là căn bậc 12 của 2 khoảng 1,059. Nghĩa là mỗi nốt trong thang âm cao hơn nốt trước đó một phần rất nhỏ nhưng hoàn toàn đều đặn về mặt toán học. Khi xây dựng hợp âm, ta chỉ cần xếp chồng các nốt trong thang âm theo những quãng cụ thể. Ví dụ, hợp âm trưởng gồm ba nốt được sắp xếp theo các tỷ lệ cơ bản, như tỷ lệ 5:4 giữa nốt chủ âm và nốt ba trưởng.
Cũng như giai điệu và hòa âm dựa trên các tỷ lệ toán học, nhịp điệu được xây dựng từ yếu tố thời gian. Một nhịp có thể được chia thành các đơn vị nhỏ hơn — gọi là phách hoặc tiểu phách. Các nhịp trong một bản nhạc được tổ chức dựa trên những chỉ số nhịp như 4/4 hoặc 3/4, vốn xác định số phách trong mỗi ô nhịp.
Những chỉ số nhịp này tạo ra khung cho nhịp điệu, giúp cấu trúc nên toàn bộ bài nhạc. Cách sắp xếp phách, nhóm phách và chia nhỏ chúng thành những đơn vị bé hơn đều tuân theo các mô hình toán học.
Khả năng giữ nhịp ổn định của một nhạc sĩ thực chất là việc đồng bộ hóa với những mô hình ấy.
Một trong những mối liên hệ hấp dẫn nhất giữa âm nhạc và toán học nằm ở dãy Fibonacci. Dãy này bắt đầu từ 0 và 1, và mỗi số tiếp theo bằng tổng của hai số đứng trước. Dãy Fibonacci liên quan mật thiết đến tỷ lệ vàng — một hằng số toán học xuất hiện trong tự nhiên, nghệ thuật và kiến trúc.
Nhiều nhà soạn nhạc đã sử dụng dãy Fibonacci và tỷ lệ vàng để tạo khung cấu trúc cho tác phẩm của mình.
Ví dụ, một số người đặt những khoảnh khắc quan trọng như đoạn đổi giọng hay cao trào — tại các vị trí trùng với các số Fibonacci trong cấu trúc bài nhạc.
Điều này tạo nên cảm giác cân đối, hài hòa và tự nhiên, phản chiếu lại các mô hình xuất hiện trong thế giới xung quanh chúng ta.
Vậy tất cả những con số này liên quan gì đến cảm xúc của chúng ta khi nghe nhạc? Khi chúng ta nghe các quãng hoặc mô hình nhịp nhất định, chúng sẽ khơi gợi những cảm xúc khác nhau.
Chẳng hạn, quãng ba trưởng — hai nốt đầu của hợp âm trưởng thường gắn với cảm giác vui vẻ, sáng sủa; còn quãng ba thứ lại gợi cảm xúc buồn bã hoặc sâu lắng.
Những phản ứng cảm xúc này dựa trên cả sinh học lẫn tâm lý. Não bộ chúng ta được “lập trình” để phản ứng với những mô hình có tính quy luật, và khi âm nhạc đi theo những cấu trúc toán học dễ dự đoán, nó tạo nên cảm giác hài hòa sâu bên trong.
Sự đối xứng và trật tự trong âm nhạc phản chiếu lại sự đối xứng và trật tự trong tự nhiên — có lẽ đó là lý do vì sao nhiều mô hình âm nhạc lại mang sức hấp dẫn mang tính phổ quát đến vậy.
Nếu bạn là nhạc sĩ hoặc người sáng tác, bạn hoàn toàn có thể áp dụng các nguyên tắc toán học để hiểu và tạo ra âm nhạc một cách linh hoạt hơn. Dưới đây là vài gợi ý để bắt đầu:
1. Thử nghiệm với các quãng:
Hãy tạo giai điệu từ các quãng có tỷ lệ toán học đơn giản như quãng năm (tỷ lệ 3:2) hoặc quãng tám (tỷ lệ 2:1). Hãy lắng nghe sự khác biệt trong cảm xúc mà chúng tạo ra.
2. Khám phá dãy Fibonacci:
Thử xây dựng cấu trúc tác phẩm dựa trên dãy số này — bạn có thể dùng chúng để quyết định vị trí chuyển đoạn hoặc độ dài từng câu nhạc.
3. Thử nhịp mới:
Hãy mạnh dạn thử những chỉ số nhịp lạ hoặc nhóm phách sáng tạo để tạo nên nhịp điệu độc đáo và khác biệt.
Đằng sau mỗi bài hát chúng ta nghe là sự hòa quyện tuyệt đẹp giữa toán học và cảm xúc. Từ hòa âm, thang âm, hợp âm đến nhịp điệu — tất cả tạo nên nền tảng của âm nhạc. Dù bạn đang sáng tác hay đơn giản chỉ thưởng thức bản nhạc yêu thích, việc hiểu những nguyên tắc toán học này sẽ giúp bạn trân trọng hơn vẻ đẹp trong cấu trúc của âm nhạc.
Âm nhạc không chỉ là nghệ thuật; đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa cảm xúc và toán học.