Nghệ sĩ Nhật Bản Yayoi Kusama đã khiến cả thế giới say mê với những chấm bi siêu thực đầy màu sắc và các căn phòng vô cực, tạo nên trải nghiệm đắm chìm và mê hoặc cho người xem.
Nhưng đằng sau những tác phẩm cuốn hút ấy là một câu hỏi đã tồn tại suốt nhiều năm: Liệu nghệ thuật của Kusama là sự biểu đạt sâu sắc của thiên tài sáng tạo, hay là phản chiếu sâu hơn của những đấu tranh nội tâm liên quan đến sức khỏe tinh thần của bà?
Sinh năm 1929 tại Matsumoto, Nhật Bản, tuổi thơ của Kusama bị bao phủ bởi nhiều biến động. Bà bị ám ảnh bởi những ảo giác về các chấm và những tấm lưới — những hình ảnh lặp lại liên tục và sau này trở thành dấu ấn nghệ thuật đặc trưng của bà. Lớn lên trong một gia đình áp chế, Kusama thường tìm sự bình yên trong hội họa. Ngay từ khi còn nhỏ, bà đã bị cuốn hút bởi hội họa và sau đó là điêu khắc, như một cách để đối mặt với căng thẳng tâm lý mà bà phải chịu đựng.
Tuy nhiên, những trải nghiệm ấy không chỉ là nỗi đau riêng tư — chúng còn mở ra một lãnh địa chưa từng được khám phá trong thế giới nghệ thuật. Phong cách của Kusama dần hình thành thành những họa tiết chấm bi đặc trưng, phủ lên mọi thứ từ tranh vẽ đến các không gian trưng bày. Sự lặp lại ám ảnh này vừa là công cụ trị liệu cho bà, vừa là cách xây dựng một thế giới thị giác phản chiếu nội tâm. Theo lời Kusama, nghệ thuật là “một cách để xóa bỏ bản thân”, giúp bà xoa dịu những cảm xúc mãnh liệt và những ảo giác đã định hình hiện thực của mình.
Sự đơn giản của những chấm bi trong nghệ thuật Kusama che giấu sự phức tạp sâu xa. Việc sử dụng chấm bi có thể được hiểu như một biểu tượng cho trạng thái tâm lý của bà, đồng thời là lời bình luận rộng hơn về tính vô hạn và vũ trụ. Trong nhiều tác phẩm, các chấm như nhân lên vô tận, gần như lan ra ngoài khung tranh, nuốt trọn mọi thứ xung quanh. Sự lặp lại không điểm dừng này có thể được xem như biểu hiện của những vấn đề tâm thần, đặc biệt là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế và những ảo giác lâu năm mà Kusama phải đối mặt.
Đối với Kusama, hành động lặp lại các họa tiết không chỉ là lựa chọn phong cách mà còn là một hình thức tự trấn an. Khi đắm mình vào các hoa văn lặp đi lặp lại, bà tìm thấy cảm giác kiểm soát giữa sự hỗn loạn trong tâm trí. Những họa tiết rộng lớn, gần như vô tận trong các không gian sắp đặt phản chiếu một tâm trí đang vật lộn để tìm kiếm trật tự giữa thế giới hỗn loạn nội tại.
Trong khi một số người cho rằng những chấm bi của Kusama là biểu hiện của xung đột tâm lý sâu sắc, những người khác khẳng định đó là cuộc khám phá rực rỡ về bản ngã, không gian và thời gian. Các tác phẩm của Kusama được tôn vinh trong thế giới nghệ thuật nhờ cách tiếp cận đầy sáng tạo với không gian, sự lặp lại và nhận thức thị giác. Các phòng gương vô cực đưa người xem bước vào hành trình xuyên qua vũ trụ vô tận của ánh sáng và họa tiết, xóa nhòa ranh giới giữa bản thân và vũ trụ.
Nhiều nhà phê bình nhận định rằng nghệ thuật của Kusama vượt xa khuôn khổ cá nhân, kết hợp các yếu tố của nghệ thuật đại chúng, phong cách tối giản và chủ nghĩa siêu thực theo cách đã biến bà thành một trong những nghệ sĩ đương đại được công nhận rộng rãi nhất. Mặc dù lịch sử cá nhân với những vấn đề sức khỏe tâm thần có thể mang lại bối cảnh giúp hiểu tác phẩm của bà, nhưng việc chỉ nhìn nghệ thuật của Kusama qua lăng kính bệnh lý sẽ là phiến diện. Thiên tài của bà nằm ở khả năng diễn đạt những chủ đề phổ quát của con người — như sự cô lập, vô hạn và khát vọng tìm kiếm ý nghĩa — bằng một ngôn ngữ vừa giản dị vừa sâu sắc.
Câu hỏi liệu chấm bi của Kusama là sự thể hiện nghệ thuật thuần túy hay một hình thức giải tỏa cảm xúc đã được đặt ra từ rất sớm. Với nhiều người, những họa tiết lặp đi lặp lại đầy ám ảnh dường như ẩn chứa mong muốn vượt qua những bóng tối nội tâm; với người khác, chấm bi chỉ đơn giản là công cụ thẩm mỹ để khơi gợi suy ngẫm và sự kinh ngạc. Kusama từng mô tả nỗi ám ảnh chấm bi như cách để “xóa nhòa cái tôi”, cho thấy mối liên hệ cá nhân sâu sắc vượt lên vẻ đẹp thị giác.
Trong tác phẩm của bà, ta có thể thấy cả hai mặt. Nghệ thuật của Kusama mang tính trị liệu rõ rệt là cách bà đối diện và vượt qua những bất ổn tâm thần. Nhưng đồng thời, nó cũng vô cùng sáng tạo, thử thách nhận thức của chúng ta về không gian, vô hạn và sự tồn tại. Việc coi chấm bi là “tiếng kêu cứu” hay một thử nghiệm nghệ thuật táo bạo phụ thuộc vào góc nhìn của từng người. Dù vậy, không thể phủ nhận sức hút đặc biệt của chúng, cũng như khả năng khơi mở những suy tư sâu sắc về bản chất của thực tại.
Nghệ thuật và bệnh lý tâm thần từ lâu đã có mối liên hệ phức tạp. Nhiều nghệ sĩ sử dụng trải nghiệm cá nhân để tạo ra những tác phẩm đầy cảm xúc và sức gợi. Nghệ thuật của Kusama, đặc biệt, đứng trên ranh giới tinh tế giữa sự biểu đạt cá nhân sâu sắc và một tuyên ngôn nghệ thuật mang tính phổ quát. Những chủ đề lặp lại, vô tận và tự tiêu biến trong tác phẩm của bà cho thấy nghệ thuật không chỉ là họa tiết mà còn là sự biểu hiện của những trạng thái tâm lý nội tại.
Tuy nhiên, thành công của Kusama không chỉ nằm ở khả năng tự chữa lành qua nghệ thuật mà ở việc bà đã biến những xung đột bên trong thành một ngôn ngữ thị giác có sức chạm đến con người ở nhiều nền văn hóa khác nhau. Tác phẩm của bà nói về bản chất của con người: hành trình tìm kiếm ý nghĩa, khát vọng về bản ngã và nỗi sợ bị tan biến trong vũ trụ rộng lớn.
Thế giới chấm bi của Yayoi Kusama không chỉ là lời kể về những khủng hoảng tinh thần; đó còn là minh chứng cho sức mạnh chuyển hóa của nghệ thuật. Dù người xem nhìn tác phẩm của bà như sự phản chiếu của những đấu tranh nội tâm hay như một sáng tạo mang tính cách mạng, không thể phủ nhận rằng Kusama đã xây dựng được một vị thế độc nhất trong thế giới nghệ thuật. Di sản của bà chắc chắn sẽ trường tồn, không chỉ nhờ cách bà thổi hồn vào những chấm bi, mà còn bởi cách bà sử dụng chúng để biểu đạt những khía cạnh vừa riêng tư vừa phổ quát của trải nghiệm con người.
Qua nghệ thuật, Kusama cho thế giới thấy rằng ngay cả những góc tối sâu kín nhất trong tâm hồn ta cũng có thể trở thành điều đẹp đẽ và sâu sắc.