Xin chào các bạn 💬✨ Nếu bạn đang đọc bài viết này, có thể bạn cũng từng cảm thấy căng thẳng kỳ lạ đó — cố gắng hòa nhập ở trường đại học, nói "có" khi bạn muốn nói "không" hoặc cảm thấy chán nản sau một buổi đi chơi đáng lẽ phải vui vẻ.
Đã từng trải qua. Sâu sắc lắm. Hãy cùng nói về điều đó nhé 💛
Đối với tôi, áp lực xã hội ở trường đại học giống như một giọng nói vô hình nói rằng:
"Đi dự tiệc đó đi, không thì bỏ lỡ đấy."
"Nói to lên, không thì mọi người sẽ quên bạn."
"Ăn mặc như họ. Nói năng như họ. Hành động như họ."
Thật mệt mỏi 😮💨 và thành thật mà nói, phải mất một thời gian tôi mới nhận ra mình không cần phải tuân theo những quy tắc đó.
Ban đầu, tôi tham gia mọi nhóm chat, mọi câu lạc bộ, nhận lời mọi lời mời ăn tối—ngay cả khi tôi hoàn toàn kiệt sức.
Tôi nghĩ rằng việc luôn ở bên mọi người sẽ khiến tôi cảm thấy được kết nối. Nhưng thay vào đó, tôi lại cảm thấy cô đơn hơn.
Đó là lúc tôi học được: nhiều thời gian giao lưu hơn ≠ có cuộc sống xã hội tốt hơn.
Đây là một bước chuyển lớn đối với tôi: học được rằng nói không mà không cảm thấy tội lỗi là điều bình thường.
Tôi bắt đầu đặt ra những giới hạn nhỏ:
🕒 Tôi rời khỏi các cuộc trò chuyện nhóm khiến tôi căng thẳng.
🛋️ Tôi tự cho mình những ngày cuối tuần "không kế hoạch" để thư giãn.
🎧 Tôi đi bộ một mình thật dài với âm nhạc - phiên bản trị liệu của riêng tôi.
Đoán xem? Tôi không mất bạn. Thực ra, tôi đã tìm được những người bạn tốt hơn.
Một điều khiến tôi vô cùng lo lắng là những câu chuyện phiếm tại các sự kiện. Tôi gần như chết lặng.
Vậy nên tôi bắt đầu luyện tập một điều: sống thật.
Thay vì cố tỏ ra ngầu, tôi chỉ chia sẻ những gì mình thực sự cảm thấy.
Ví dụ: "Thật lòng mà nói, tôi không giỏi trong các nhóm đông người. Nhưng tôi thích những cuộc trò chuyện riêng tư."
Mọi người đều tôn trọng sự thành thật. Nó rất thu hút ✨
Tôi nhận thấy một quy luật: khi chơi với những người liên tục so sánh điểm số, quần áo, hay địa vị, tôi cảm thấy kiệt sức.
Vì vậy, tôi dần dần chuyển đổi vòng tròn bạn bè của mình sang những người khiến tôi cảm thấy được nhìn nhận, chứ không phải bị phán xét.
Dù điều đó có nghĩa là ít bạn bè hơn, nhưng tôi vẫn cảm thấy tốt hơn rất nhiều 💛
Sự thay đổi tư duy lớn nhất là gì? Nhận ra rằng mình không cần phải "bật" mọi lúc để được yêu mến.
Bạn không nhàm chán vì bỏ lỡ một sự kiện. Bạn không thô lỗ vì cần không gian riêng.
Bạn chỉ là con người—và con người cần được nghỉ ngơi, ranh giới, và những người tôn trọng cả hai.
Bạn đã bao giờ cảm thấy áp lực phải giao tiếp nhiều hơn mức mình thực sự mong muốn chưa? Bạn đã giải quyết vấn đề đó như thế nào - hay bạn vẫn đang loay hoay tìm cách giải quyết giống tôi?
Hãy chia sẻ suy nghĩ của bạn bên dưới 💌 Hãy cùng nhắc nhở nhau rằng việc nói "không" rất mạnh mẽ, và việc là chính mình là quá đủ. Chúng ta cùng nhau vượt qua nhé 🫶