Đêm đầy sao của Vincent van Gogh là một trong những bức tranh mang tính biểu tượng nhất thế giới, được ngưỡng mộ không chỉ vì chiều sâu cảm xúc và bảng màu sống động mà còn vì cách miêu tả bầu trời đêm tràn đầy năng lượng.
Những đám mây xoáy và những vì sao lấp lánh đã thu hút trí tưởng tượng của hàng triệu người, nhưng nếu bố cục ấy không chỉ là một viễn cảnh kỳ ảo thì sao? Nếu nó còn ẩn chứa cả sự chính xác khoa học ngay trước mắt thì sao?
Dòng chảy nhiễu loạn là một hiện tượng mô tả chuyển động hỗn loạn, không đều của chất lỏng. Nó xảy ra trong chất lỏng và chất khí và có thể được quan sát thấy qua cách nước chảy trong sông, không khí di chuyển xung quanh máy bay, hay, ấn tượng hơn, qua cách hơi nước xoáy trong không khí. Điều làm cho dòng chảy nhiễu loạn trở nên hấp dẫn chính là tính phức tạp của nó. Đây là một lực mà các nhà khoa học vẫn khó có thể hiểu hết, mặc dù nó là một phần thiết yếu của nhiều hệ thống tự nhiên và nhân tạo.
Nghiên cứu về dòng chảy nhiễu loạn đã có từ cuối thế kỷ 19, rất lâu trước khi nó trở thành trọng tâm của vật lý hiện đại. Trên thực tế, các nhà nghiên cứu chỉ mới đạt được những bước tiến đáng kể gần đây trong việc hiểu được toán học chi tiết đằng sau dòng chảy hỗn loạn của chất lỏng. Nhưng điều này liên quan như thế nào đến bức tranh của Van Gogh?
Nếu bạn quan sát kỹ bức tranh Đêm đầy sao, bầu trời xoáy tròn phía trên thị trấn yên tĩnh dường như phản ánh chuyển động của các dòng chảy nhiễu loạn. Cách mây xoay tròn và các vì sao xoáy tròn rất giống với những gì các chuyên gia động lực học chất lưu hiện đại mô tả là "các xoáy hỗn loạn".
Làm thế nào Van Gogh, một người không được đào tạo bài bản về động lực học chất lưu hay vật lý, lại có thể vẽ nên một tác phẩm gần gũi với lý thuyết nhiễu loạn hiện đại đến vậy? Một số người tin rằng Van Gogh, người rất quan sát thiên nhiên, có thể đã trực giác nhận ra những mô hình này. Tranh của ông thường được lấy cảm hứng từ những trải nghiệm và tương tác của ông với thế giới tự nhiên, đặc biệt là bầu trời đêm.
Những người khác cho rằng Van Gogh có thể đã nhìn thấy hoặc bị ảnh hưởng bởi những mô tả về các hiện tượng tự nhiên trong các tài liệu khoa học thời bấy giờ. Cuối thế kỷ 19 là thời kỳ khoa học và công nghệ phát triển nhanh chóng, và việc Van Gogh tiếp xúc với môi trường văn hóa và trí tuệ có thể đã khơi dậy tiềm thức kết hợp những mô hình khoa học này vào tác phẩm của ông. Việc ông tập trung vào chuyển động của mây, gió và các vì sao có thể đã vô tình khiến ông nắm bắt được những gì ngày nay được công nhận là hành vi nhiễu loạn của chất lưu.
Một trong những khía cạnh hấp dẫn nhất của Đêm Đầy Sao là cách miêu tả bầu trời. Các vì sao không tĩnh tại—chúng dao động, chúng xoáy tròn. Và đây chính là nơi mối liên hệ với nhiễu loạn trở nên rõ ràng hơn. Chuyển động của khí trong khí quyển, đặc biệt là trong bối cảnh các thiên thể như các ngôi sao, thường rất hỗn loạn. Những vòng xoáy và xoắn ốc này phản ánh động lực của khí quyển, các lực tương tác giữa các loại khí, và cách nhiễu loạn định hình những gì chúng ta thấy ở trên.
Những thiên hà xoáy mà chúng ta quan sát được qua kính viễn vọng mạnh mẽ thường giống với mô hình mà Van Gogh đã bất tử hóa trên vải. Động lực học chất lưu của vũ trụ, khí xoáy và trường năng lượng có thể đã được phản ánh trong những nét vẽ trừu tượng của Van Gogh, cho thấy tác phẩm của ông không chỉ là sự thể hiện của sự hỗn loạn cảm xúc, mà còn là sự phản ánh nghệ thuật về khoa học cơ bản của thế giới tự nhiên.
Cho dù Van Gogh có ý thức về thuyết nhiễu loạn hay không, bức tranh Đêm đầy sao của ông vẫn là minh chứng cho mối liên hệ sâu sắc giữa nghệ thuật và khoa học. Ngày nay, các nhà khoa học vẫn tiếp tục nghiên cứu nhiễu loạn với sự trợ giúp của công nghệ tiên tiến và sức mạnh tính toán, nhưng tác phẩm của Van Gogh cho chúng ta cái nhìn thoáng qua về vẻ đẹp khó lường của thiên nhiên—một vẻ đẹp không thể được nắm bắt chỉ bằng các phương trình toán học.
Hơn nữa, tranh của Van Gogh thách thức ranh giới giữa nghệ thuật và khoa học, khuyến khích chúng ta suy ngẫm về cách hai lĩnh vực này thường giao thoa theo những cách bất ngờ và thú vị. Đêm đầy sao không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật; nó là cầu nối giữa hai thế giới—một sự thể hiện đầy nghệ thuật về sự hỗn loạn của thiên nhiên, một thế giới mà chúng ta vẫn đang cố gắng hiểu đầy đủ.
Bức tranh Đêm đầy sao của Van Gogh mời gọi chúng ta suy ngẫm lại mối quan hệ của mình với thế giới xung quanh. Những gì chúng ta từng thấy là hỗn loạn ngẫu nhiên, trên thực tế, có thể được sắp xếp một cách tuyệt đẹp - dù là những vòng xoáy của bầu trời đêm hay dòng chảy hỗn loạn của một dòng sông. Bằng cách hiểu được khoa học đằng sau những gì chúng ta thấy, chúng ta có thể trân trọng không chỉ thế giới tự nhiên, mà còn cả những diễn giải nghệ thuật mang lại ý nghĩa sâu sắc hơn cho nó.
Cuối cùng, bầu trời xoáy trong Đêm đầy sao có thể không chỉ là một tác phẩm của trí tưởng tượng trừu tượng. Thay vào đó, nó là một sự phản ánh sâu sắc về sự hỗn loạn chi phối cả thế giới tự nhiên và trải nghiệm của con người - một vẻ đẹp hỗn loạn mà Van Gogh đã nắm bắt được với tầm nhìn xa đáng kinh ngạc, rất lâu trước khi thế giới hiểu được toàn bộ ý nghĩa của động lực học chất lưu.
Mặc dù chúng ta có thể không bao giờ biết chắc liệu Van Gogh có chủ ý tham chiếu đến các nguyên lý mới nổi của nhiễu động hay không, Đêm Đầy Sao vẫn là một ví dụ điển hình về cách nghệ thuật đôi khi có thể dự đoán những khám phá khoa học. Bức tranh tràn đầy chuyển động và năng lượng này là một lời nhắc nhở rằng khoa học và nghệ thuật thường là hai mặt của cùng một đồng xu - mỗi bên đều cố gắng hiểu, diễn giải và tái hiện thế giới xung quanh chúng ta dưới những hình thái hỗn loạn và đẹp đẽ nhất.
Tài năng của Van Gogh không chỉ nằm ở khả năng miêu tả cảm xúc mà còn ở khả năng kỳ lạ trong việc khai thác những chân lý phổ quát, cả về nghệ thuật lẫn khoa học, vẫn còn vang vọng đến ngày nay.